Truyện
này được viết dựa vào lời kể lại
của một người rồi nhân tiện thêm thắc
ra. Các tình tiết, tên tuổi hay
địa điểm trongtruyện đều là sản phẩm của
trí tưởng tượng. Do đó có chỗ nào vô tình
trùng hợp hay xúc phạm đến
quý vị, xin vui lòng bỏ qua cho.
br>--------------------------------------------------------------
Mười năm rồi mới về lại quê hương, mọi sự
đã hoàn toàn thay đổi. Ngồi trên tầngbốn khách sạn Majestic
nhìn ra sôngSài Gòn
lộng gió, tôi thấy quang cảnh thật
xinh tươi và đầy sức sống. "Mọi
người bây giờ lo làm giàu
dữ a, nhìn tàu hàng lớp lớp thì biết, không như 10 năm
trước đây?" - Em đi mua đồ
chút, hai anhngồi chơi nha. Nhớ chiều về
sớm ăn cơm đó. - Ừ, nhớ mua
vàichai Sài Gòn ướp lạnh
sẵn nghe em! - Ừ, biết rồi! Mấy anh tụ lại làchỉ được nước đó! Câu
chuyện của hai vợ chồng thằng bạn cắt đứt
dòng suy nghĩ của tôi. Người vợ to
lớn dềnh dàng bước vào thang
máy rồi khuất dần. Kể cũng lạ, thằng bạn
củatôi ? nếu nói cho thực sự công bằng ? thuộc vào hàng
"bảy chú lùn", thế
mà lấy cô vợ to lớn như đười ươi,
kiểu này không biết làm ăn
gì được. Quả là sự lạ trên đời
năm nào cũng có. Nhìn cái vẻ mặt ngạc nhiên mà
không dám hỏi của tôi, thằng
bạn hiểu ý cười khà khà,
rồi bắt đầu kể. o O o Vào khoảng năm 90,
tôi đậuvào học trường Đại học
Bách Khoa. Vào thời đó có con cái học đậu vào
trường này là một
niềmhãnh diện đối với bố mẹ, nên
bamá tôi cưng lắm, không cho
làm gì cả, lại sắm sửa đủ mọi
phương tiện vật chất để bằngchúng bạn. Thật ra thì trong trường tôi thuộc
vào hàng loắt choắt, người
có chút xíu, đứng nhiều
lắm là tới vai tụi bạn cùng
khó